316
Public Discussion / Re: Trà Vinh - Bến Tre (08/2009): Nơi ấy hồn nhiên!
« on: August 24, 2009, 04:41:41 pm »
Ngày trở lại xã Vĩnh Hòa - Ba Tri - Bến Tre và thị trấn Cầu Kè - Trà Vinh.
Sau 1 năm hoạt động Những Người Bạn đã dần quen với cái nghèo, với những ánh mắt trẻ thơ háo hức đón nhận quà từ chúng tôi... nhưng mà mỗi lần trở lại miền Tây , giữa cái xanh của cây cối, của đồng ruộng, vẫn thấy nhói đau một nỗi niềm...
Miền đất không quá nghèo, mà sao có quá nhiều học sinh bỏ học từ cấp 2 - cấp 3? Thực sự so với miền Trung quê mình thì Miền Tây không nghèo như vậy, mà sao bố mẹ các bé không thực sự quan tấm đến con cái
nhiều, bắt các bé đi làm bỏ học quá sớm... Mình thấy các ông bố, bà mẹ ốm đau nên bắt con cái nghỉ học đi làm, ... nhưng mình tin rằng với bố mẹ mình, dù vất vả thế nào bố mẹ cũng không bao giờ bắt mấy chị em mình nghỉ học. Và bà ngoại mình, dù vất vả tới đâu cũng nhất định nuôi mẹ và các cậu ăn học, ...
Cũng bất ngờ khi mọi người nghĩ tới "học hết cấp 3 tỉnh sẽ cấp kinh phí cho đi xuất khẩu lao động bên Nhật". Híc, chẳng lẽ đây là chủ trương của Tỉnh hay sao? Chẳng lẽ xuất khẩu lao động là cách duy nhất để thoát nghèo? Học hết cấp 3 cũng chỉ là đi làm thuê cho người nước ngoài? Cách suy nghĩ này liệu có làm cho người miền Tây bớt nghèo không nhỉ?
Có lẽ là nhận thức của con người nơi đây - có lẽ nhận thức về sự học còn không thực sự quan trọng. Miền Tây cũng là nơi mà bố mẹ gả con gái cho Đài Loan, cho Hàn Quốc để mong mang lại cái giàu...
Những ánh mắt trẻ thơ, nhũng niềm mong chờ của các bé... dù sao thì mỗi chuyến đi mình cảm thấy tốt hơn trong lòng, mặc dù nhưng mảnh đời như vậy còn quá nhiều, còn khắp mọi nơi...
Và chương trình của chúng tôi:
- Xuất phát từ 6 giờ ở 123 Lê Lợi nhưng tới tận 10 giờ mới tới Vĩnh Hòa - đường xa và bé, mặc dù có cầu Rạch Miễu đã rút ngắn được 1 tiếng đồng hồ đi lại rồi...
- Một sai lầm trong việc tổ chức của mình - híc, thật là kinh khủng - mua nhầm sách giáo khoa - đáng ra phải mua tăng 1 lớp thì mình lại mua đúng theo danh sách người ta gửi cho mình, khổ thân học sinh ...Cũng may mà ủy ban xã sẽ đổi sách trong thư viện trường cho các học sinh này.
- Trời nóng khủng khiếp - đúng là hạn bà chằn... và càng nóng khi cả nhóm đi thăm gia đình 2 em Phạm Thành Dũng (học lớp 10) và em Trần Thị Ngọc Trâm. Mẹ em Dũng khóc và nói lời cảm ơn liên tục, bởi vì có Những Người Bạn nên gia đình tự cảm thấy cần phải cố gắng hơn cho Dũng tiếp tục học. Nhớ đến uống nước dừa của nhà Dũng, lại thấy cần trợ giúp nhiều hơn. Một số bạn mới đi lần đầu như Nghĩa, chị Minh chắc là cảm thấy rất buồn khi thấy nỗi lòng vất vả của các gia đình, nhưng với những người đã đi nhiều như tôi, vẫn là những ý nghĩ làm thế nào, làm sao... dể có thể tiếp tục giúp đỡ em, để em có thể tự tin tiếp tục học và tốt nghiệp cấp 3, để đi làm, để không đi làm thuê cho Nhật, ... va ...
Trong sự quan tâm của ủy ban xã, cả nhóm cảm thấy nhẹ nhàng hơn... cảm thấy ủy ban biết tất cả các gia đình mà chúng tôi chọn trao học bổng, biết hoàn cảnh của từng người... cảm thấy vui hơn vì không phải nơi nào những người cán bộ cũng quan tâm tới các hộ nghèo tới vậy...
Một ngày kết thúc bằng chuyến thăm đền Nguyễn Đình Chiểu, và vượt qua các con phà mà cuối cùng mình cảm thấy được chút gió mát mẻ của phà Cổ Chiên... Chuẩn bị sang Trà Vinh cho chuyến đi ngày mai...
Trà Vinh 23 - 8
Khởi hành từ 7 giờ - tới Cầu Kè lúc 9 giờ... học sinh đã bắt đầu chịu nắng... Vài trò chơi và tiếng cười con trẻ, là những giọt mồ hôi trên áo các anh chị ... khiêng đồ và di chuyển trong trời nắng nóng...
Phát quà cho các em mà lòng các anh chị cũng xốn xang... cũng mong là có thể trở lại, cũng mong là có thể làm nhiều hơn...
Thăm gia đình các em để thấy mái nhà bằng tôn mới là niềm tự hào của ông bà em (bố mẹ em đi phụ hồ ở xa vừa gửi tiền về để mua), là vách tranh, là nền đất, là nhà tắm bằng lá mà không ai dám vào, là cái toilet lộ thiên mà không thể tưởng tượng ra được... cuộc sống ở một góc hẹp... thật là hẹp...
Là căn nhà của bà mẹ bị bệnh động kinh - đêm đêm em ngủ với mẹ để giữ cho mẹ đỡ co giật. Bố em đã bỏ cả nhà ra đi với vợ bé, bỏ mẹ con em ở lại... Có lẽ không có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh nào, và thầy hiệu trưởng mới của trường không thể thốt lên bằng lời mà ngồi im lặng trầm ngâm. Thầy biết nhiệm vụ của thầy là khó khăn... và ... thầy đã hỏi xin thêm tập và bút cho học trò ... Tôi khâm phục một người như vậy
Sau 1 năm hoạt động Những Người Bạn đã dần quen với cái nghèo, với những ánh mắt trẻ thơ háo hức đón nhận quà từ chúng tôi... nhưng mà mỗi lần trở lại miền Tây , giữa cái xanh của cây cối, của đồng ruộng, vẫn thấy nhói đau một nỗi niềm...
Miền đất không quá nghèo, mà sao có quá nhiều học sinh bỏ học từ cấp 2 - cấp 3? Thực sự so với miền Trung quê mình thì Miền Tây không nghèo như vậy, mà sao bố mẹ các bé không thực sự quan tấm đến con cái
nhiều, bắt các bé đi làm bỏ học quá sớm... Mình thấy các ông bố, bà mẹ ốm đau nên bắt con cái nghỉ học đi làm, ... nhưng mình tin rằng với bố mẹ mình, dù vất vả thế nào bố mẹ cũng không bao giờ bắt mấy chị em mình nghỉ học. Và bà ngoại mình, dù vất vả tới đâu cũng nhất định nuôi mẹ và các cậu ăn học, ...
Cũng bất ngờ khi mọi người nghĩ tới "học hết cấp 3 tỉnh sẽ cấp kinh phí cho đi xuất khẩu lao động bên Nhật". Híc, chẳng lẽ đây là chủ trương của Tỉnh hay sao? Chẳng lẽ xuất khẩu lao động là cách duy nhất để thoát nghèo? Học hết cấp 3 cũng chỉ là đi làm thuê cho người nước ngoài? Cách suy nghĩ này liệu có làm cho người miền Tây bớt nghèo không nhỉ?
Có lẽ là nhận thức của con người nơi đây - có lẽ nhận thức về sự học còn không thực sự quan trọng. Miền Tây cũng là nơi mà bố mẹ gả con gái cho Đài Loan, cho Hàn Quốc để mong mang lại cái giàu...
Những ánh mắt trẻ thơ, nhũng niềm mong chờ của các bé... dù sao thì mỗi chuyến đi mình cảm thấy tốt hơn trong lòng, mặc dù nhưng mảnh đời như vậy còn quá nhiều, còn khắp mọi nơi...
Và chương trình của chúng tôi:
- Xuất phát từ 6 giờ ở 123 Lê Lợi nhưng tới tận 10 giờ mới tới Vĩnh Hòa - đường xa và bé, mặc dù có cầu Rạch Miễu đã rút ngắn được 1 tiếng đồng hồ đi lại rồi...
- Một sai lầm trong việc tổ chức của mình - híc, thật là kinh khủng - mua nhầm sách giáo khoa - đáng ra phải mua tăng 1 lớp thì mình lại mua đúng theo danh sách người ta gửi cho mình, khổ thân học sinh ...Cũng may mà ủy ban xã sẽ đổi sách trong thư viện trường cho các học sinh này.
- Trời nóng khủng khiếp - đúng là hạn bà chằn... và càng nóng khi cả nhóm đi thăm gia đình 2 em Phạm Thành Dũng (học lớp 10) và em Trần Thị Ngọc Trâm. Mẹ em Dũng khóc và nói lời cảm ơn liên tục, bởi vì có Những Người Bạn nên gia đình tự cảm thấy cần phải cố gắng hơn cho Dũng tiếp tục học. Nhớ đến uống nước dừa của nhà Dũng, lại thấy cần trợ giúp nhiều hơn. Một số bạn mới đi lần đầu như Nghĩa, chị Minh chắc là cảm thấy rất buồn khi thấy nỗi lòng vất vả của các gia đình, nhưng với những người đã đi nhiều như tôi, vẫn là những ý nghĩ làm thế nào, làm sao... dể có thể tiếp tục giúp đỡ em, để em có thể tự tin tiếp tục học và tốt nghiệp cấp 3, để đi làm, để không đi làm thuê cho Nhật, ... va ...
Trong sự quan tâm của ủy ban xã, cả nhóm cảm thấy nhẹ nhàng hơn... cảm thấy ủy ban biết tất cả các gia đình mà chúng tôi chọn trao học bổng, biết hoàn cảnh của từng người... cảm thấy vui hơn vì không phải nơi nào những người cán bộ cũng quan tâm tới các hộ nghèo tới vậy...
Một ngày kết thúc bằng chuyến thăm đền Nguyễn Đình Chiểu, và vượt qua các con phà mà cuối cùng mình cảm thấy được chút gió mát mẻ của phà Cổ Chiên... Chuẩn bị sang Trà Vinh cho chuyến đi ngày mai...
Trà Vinh 23 - 8
Khởi hành từ 7 giờ - tới Cầu Kè lúc 9 giờ... học sinh đã bắt đầu chịu nắng... Vài trò chơi và tiếng cười con trẻ, là những giọt mồ hôi trên áo các anh chị ... khiêng đồ và di chuyển trong trời nắng nóng...
Phát quà cho các em mà lòng các anh chị cũng xốn xang... cũng mong là có thể trở lại, cũng mong là có thể làm nhiều hơn...
Thăm gia đình các em để thấy mái nhà bằng tôn mới là niềm tự hào của ông bà em (bố mẹ em đi phụ hồ ở xa vừa gửi tiền về để mua), là vách tranh, là nền đất, là nhà tắm bằng lá mà không ai dám vào, là cái toilet lộ thiên mà không thể tưởng tượng ra được... cuộc sống ở một góc hẹp... thật là hẹp...
Là căn nhà của bà mẹ bị bệnh động kinh - đêm đêm em ngủ với mẹ để giữ cho mẹ đỡ co giật. Bố em đã bỏ cả nhà ra đi với vợ bé, bỏ mẹ con em ở lại... Có lẽ không có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh nào, và thầy hiệu trưởng mới của trường không thể thốt lên bằng lời mà ngồi im lặng trầm ngâm. Thầy biết nhiệm vụ của thầy là khó khăn... và ... thầy đã hỏi xin thêm tập và bút cho học trò ... Tôi khâm phục một người như vậy