NHẬT KÝ CHUYẾN ĐI SÓC TRĂNG (viết trong facebook:
http://www.facebook.com/notes/thai-thi-van-anh/nh%E1%BA%ADt-k%C3%BD-chuy%E1%BA%BFn-%C4%91i-s%C3%B3c-tr%C4%83ng/10150252013861853?ref=notif¬if_t=like)
Entry for 13-14 August 2011 (nhưng hôm nay mới viết được)
Với những người tổ chức và đã tham gia nhiều lần như tôi, chuyến đi vẫn luôn có ý nghĩa và mới mẻ ... Mỗi chuyến đi là một trải nghiệm, một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt...
Chuyến đi lần này đánh dấu là chuyến đi có nhiều người mới, nhiều người nhiều tuổi (nhưng không già hi hi), có nhiều nam giới và cũng là chuyến đi có nhiều trẻ em tham gia nhất. Khi các bạn gọi điện đăng ký mình cũng hơi choáng vì thấy khác hẳn tình hình các lần trước. Nếu các lần trước toàn là chị em thanh niên trẻ trung đăng ký thì lần này chị em cũng trẻ trung nhưng mà đăng ký cùng với con cái, ... Thích nhất là mẹ Hương bố Trí và cháu Ruby đăng ký từ Hà Nội. Thích thứ 2 là MC thường xuyên của The Friends, biệt danh "Kiều nữ" Liêm lại tái xuất giang hồ, cũng từ 1 chuyến bay từ Hà Nội. Thích thứ 3 là sự tham gia của nhiều anh chị em BNI Leader Chapter, những người chắc rằng sẽ có nhiều cảm xúc về chuyến đi nhất, bởi vì dù đã nghe mình kể thì mọi người cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra thực sự những gì mà mọi người đã làm...
9:15 pm mình vẫn đang trên xe máy chạy tới văn phòng, vì buổi chiều muốn về nhà nấu cơm cho chồng trước khi lượn lờ bỏ chồng ở nhà với môn IELTS tiếng Anh khó gặm. Tiếng điện thoại réo rắt trong túi, biết là bầ con có người tới sớm đang chờ...
9:30 pm có mặt ở văn phòng KTC. Vợ chồng anh Sang - Thảo và bé Misa đang chờ. Cả nhà leo lên văn phòng và màn khuân vác sách vở bút mực ra cầu thang bắt đầu. Vui nhât là cảnh bé Misa tha từng túi kẹo ra, rồi lại tha từng túi sách mà mồm thì kêu, nặng quá nặng quá...
Hai anh bảo vệ dù bảo là Cô Phương đang phàn nàn (bà chủ tòa nhà), nhưng lại nhiệt tình ra khiêng giúp và giữ xe điều chỉnh xe taxi để mình có thể khiêng đồ lên. Giáo sư Trần Tiến Công ôm từng thùng đồ, mồ hôi nhễ nhại tâm sự là lần đầu tiên em thực sự làm điều này, trước giờ công ty thì toàn mua sẵn chỉ tới bắt tay bàn giao ... thôi.
Đúng 10 giờ có mặt ở 123 Lê Lợi, và như thường lệ bà con The Friends khá đúng giờ. Mình missed out 1 người vì có người thân bị ốm, còn lại tất cả đều có mặt và lên xe. 10:10 pm xuất phát. Mr Phú bất ngờ vì sự đúng giờ của The Friends, hi hi, nếu mà bác í biết đã có bao nhiêu trường hợp bị bỏ lại vì tới muộn thì sẽ hiểu tại sao mọi người phải đúng giờ.
Hành trình ô tô tới Sóc Trăng và những cơn ho kéo dài của mình, cùng với việc được ngồi tám với chị Linh và em Trúc. Không phải lúc nào cũng có thời gian nhiều như vậy. Thích ơi là thích...
3:45 giờ xe tới Sóc Trăng, cả nhà tới ở khách sạn Phú Quý (khách sạn hơi bé nhưng mình phải đổi sang vì cái khách sạn khỉ gió kia nó làm mình ghét, tới tối thứ 6 sắp đi nó còn gọi điện đòi thêm tiền, lý do này nọ). Cả nhà check in lên khách sạn ngủ có vài tiếng vì đúng 6 giờ phải có mặt để đi ăn sáng rồi. Mình được ngủ cùng phòng với Ruby và cũng may có thuốc ho của bé mà mình ngủ ngon. Hi hi.
Do khách sạn không có chỗ đỗ xe nên đón xe khó khăn, 7:30 am mọi người mới lên xe hết. Cũng may mà đường sá đã rộng rãi hơn nhiều. Hi hi, đi trên xe mới thấy có nhiều nhân tài, mọi người vừa giới thiệu vừa hát - MC Liêm, Trúc, chị Linh, và vui nhất là các ca sĩ "nhí" Ruby (22 tháng), và một ca sĩ khác 3 tuổi (bé trai) và 1 bé gái 5 tuổi khác. Ruby hát rất nhiều và biết rất nhiều, trộm vía mắt nâu rất to và rất thích hát, đã ôm mic rồi thì thôi "Ba thương con vì con giống mẹ"...
Đúng 9 giờ sáng xe tới trường tiểu học Vĩnh Hải, và chúng tôi thấy hơn cả 100 con mắt ngơ ngác đang nhìn ... Phải công nhận là trường học ở đây khang trang (mà bây giờ do có kinh phí của nhà nước nên truong nào cũng được xây dựng lại hết, sạch đẹp), nhưng các em bé thì gầy gò bé tí, ăn mặc thì tồi tàn. Phải công nhận ở đây các bé nghèo thật, đi học mà không có bộ quần áo đồng phục, hầu hết mặc đồ bộ ở nhà, bẩn và nhem nhuốc. Có bé đi chân đất...
8 em bé trong đoàn mình rất nhiệt tình đi chia quà cho các bạn. Mình còn chưa kịp phân công nhiệm vụ thì ... kẹo đã phát xong. Mỗi em bé ôm 1 túi kẹo, mút cái kẹo mút...mỗi lần nghĩ tới hình ảnh này là mình cảm thấy mọi điều vất vả mà mình đã làm đều tan biến...
MC Liêm và Hương, Trúc, ... chơi trò chơi cùng các em trong khi mình nói chuyện với thầy Kiệt. Phải công nhận là thầy Kiệt rất nhiệt tình, nhiệt tình hơn rất nhiều so với giáo viên các trường khác mà mình đã gặp. Thầy và các giáo viên nghỉ 1 buổi học chính trị buổi sáng để đón tiếp đoàn, cũng như gom đầy đủ học sinh theo đúng thảo luận với mình. Không biết có phải vì xúc động hay không mà MC Liêm không đọc nổi tên các bé được nhận học bổng, những cái tên Khmer lạ lẫm và các ánh mắt tròn vo dễ thương. Anh Phú xí phần MC cùng Liêm, và mỗi lần các bé lên nhận quà thì các bé trong nhóm The Friends đã chuẩn bị sẵn cặp, sách, vở, ... và phát rất là nhanh (tất nhiên là còn nhanh hơn các mẹ và các cô, chú). Các bé gái thì phát cặp sách màu hồng, các bé trai thì phát cặp sách màu xanh cho bé trai. Trong khi các bé trong đoàn thì trắng trẻo, cao (có bé gầy) thì các bé Sóc Trăng gầy và đen. Mình còn phát hiện ra có bé mặc quần thủng đít, híc, mặc dù đó là 1 cái quần kaki màu xanh, nhưng có lẽ là bé đã mặc rất, rất lâu rồi.
Nhìn các em học sinh lớp 1, 2 gò lưng ôm quà mà vui (vì quà có cả cặp sách, có cả bộ sách đi học, có cả tiền bảo hiểm cho các bé, có cả tập và bút để viết), chưa kể là rất nhiều sách cho thư viện mà nhóm quyên góp được (từ Room to Read là các sách Khmer bằng tiếng Khmer và tiếng Việt, từ tạp chí Tuổi thơ mà một người rất gắn bó với The Friends là anh Lộc đã tặng, là sách truyện tranh đã được các nhà gom góp mang tới... Mình tin rằng với thư viện sách mới này các em bé sẽ có nhiều cơ hội với đọc, với viết, với vui chơi hơn...
Sau khi phát quà vẫn còn rất nhiều bé chưa có quà... bởi vì trường có tới hơn 500 học sinh mà hầu hết đều là học sinh nghèo, trong khi phần quà chỉ có 150. Thương các bé đã lên nhận quà mà không có quà (các bé tự lên...)...
Sau khi phát quà cả nhóm lựa chọn 5 gia đình và tới thăm các gia đình. Màn đi bộ dọc trên con đê ra biển, và mình mới biết là Sóc Trăng gần biển thé nào. Trong tầm mắt mình có thể nhìn thấy biển, và dù không phải là lần đầu tiên được nghe kể về đi bắt con nghêu (hôm đi Phú Yên, ngủ ở Rạn Trào đã được nghe từ chú Bảy), nhưng lần này được chính thầy giáo kể chi tiết vì mùa hè thầy cũng đi cào nghêu - được thầy diễn tả về cách làm, về số tiền kiếm được của 1 ngày cào nghêu, chợt thấy cuộc sống thực sự vất vả. Tuy nhiên, cái nghèo không thực sự là không thể không vươt qua, nếu như mọi người có thể chăm chỉ hơn, có thể lo lắng trước sau hơn... Có điều người Khmer sống cuộc sống đơn giản hơn người Kinh chúng ta, và cuộc sống họ ít lo âu hơn chúng ta...
Thật là cảm động khi bước trong những căn nhà gạch còn chưa đủ để xây xong, hay chưa có cửa, hay nền đất sét... để thấy từng đồng mà chúng ta quyên góp được đều có ý nghĩa biết bao nhiêu. Mong rằng các em sẽ có cơ hội đến trường, và bố mẹ các em không vì con nghêu, vì miếng cơm bát gạo mà bắt các em bỏ học...
Bữa trưa được các thầy cô nấu hộ cho rất là ngon miệng, và chuẩn bị cho một buổi chiều sẻ chia hướng nghiệp.
Có 1 sự cố nho nhỏ với trường cấp 2 khi thầy Tuyến (hiệu trưởng) không có mặt, và mình gặp thầy Minh (hiệu phó). Thầy không gửi cho mình đúng danh sách học sinh nên khi mình mua sách đã bị lẫn lộn (chưa kể là thầy gửi chậm nên đi mua sách khắp SG không có- đặc biệt là sách lớp 6), thầy cũng không gửi mình danh sách 100 em nhận tập và viết, do vậy mình cũng không mua đủ tập và viết... Anyway, mọi việc đều xử lý xong khi mình phải quyết định gửi tiền lại cho trường mua tập cho các em, để cả nhóm có thể tiếp tục chương trình hướng nghiệp cho học sinh cấp 3.
Hầu hết các chuyến đi hướng nghiệp trước đây đều là trường cấp 3 cấp thị trấn/huyện ... nên số lượng học sinh khá đông. Đây là lần đầu tiên nhóm hướng nghiệp cho học sinh lớp 12 câp xã, và các em ở đây thực sự .. có nhận thức khá tốt. Chị Nga, Công, anh Phú, em Phú đã chia sẻ rất nhiều thong tin về chọn ngành, chọn nghề, nên làm gì với các em, và ai cũng tràn đầy nhiệt huyết để chia xẻ cho các em khi phân ngành nghề...
Mình cũng không biết thời gian trôi qua thế nào nữa, chỉ biết là khi mình chia sẻ với các em về ngành kế toán, kiểm toán, rồi sau đó là về ngành công an mà em gái mình làm hay ngành luật mà chị mình học và làm, thì các cơn ho của mình cũng ít ... chỉ biết rằng khi tất cả cùng muốn ra về thì trời đã là 5 giờ chiều... Cảm ơn tất cả các em học sinh thân yêu, cũng như cảm ơn các anh chị The Friends đã đi dợt này.
Dù 1 ngày không nghỉ, khong ngủ (và sau 1 đêm không ngủ), mọi người ai cũng vui vẻ và nhiệt huyết để đi chơi chùa Dơi trước khi về ăn tối. Một ngày tuyệt vời.
Cảm ơn 18 người lớn và 8 em bé đã cùng chia sẻ những cảm xúc thật là xúc động của 1 ngày làm việc cộng đồng dài nhưng hiệu quả. Cảm ơn những ánh mắt sẻ chia, những cái nhìn yêu thương, những sự lo lắng thực sự .. Cảm ơn những tấm lòng đã rộng mở, dù chúng ta giàu, nghèo, chúng ta thành công hay chưa thành công, mỗi một sự chia sẻ đều làm ấm lòng các em bé, những ông bố bà mẹ của các em, các thầy cô... Cảm ơn tất cả các bạn đã luôn sát cánh bên mình, tin tưởng ở mình, và tin tưởng ở The Friends - Những Người Bạn.
Luôn yêu thương và luôn chia sẻ... Love you all