Welcome, %1$s. Please login or register.
April 16, 2024, 05:42:02 am
friends4charity.net

+  Nhung Nguoi Ban
|-+  General Category
| |-+  Public Discussion
| | |-+  Chuyến đi Thái Nguyên 1/8/09 - tường thuật
« previous next »
: [1]
: Chuyến đi Thái Nguyên 1/8/09 - tường thuật  ( 10051 )
lebichvan
Newbie
*
: 36



« : August 03, 2009, 10:02:48 am »

Buổi sáng, ra khỏi nhà lúc 6h kém 15, trời điểm tâm bằng 1 trận mưa to, tự nhủ cứ đi, nếu không đến CT4, the Manor thì muộn mất, tập trung 7h mà, từ nhà mình sang đấy phải đi hơn 1 tiếng, còn trừ thời gian loanh quanh đi lại tìm CT4 nữa chứ ( về cái khoản định hướng là em kém lắm, em đã đến CT4 1 lần rồi nhưng cách đây những 7 tháng, lần này không chắc nhớ). Đi ra được khỏi ngõ nhà mình thì mưa càng to hơn, tặc lưỡi" thôi ghé vào chỗ nào ăn sáng cái đã, tránh cơn mưa này, lát phóng nhanh 1 chút bù lại", và quả thật lúc trên đường lên Thái Nguyên thầm cảm ơn ông trời vì đã mưa to nhờ thế mà mình được ấm cái bụng. Ăn sáng xong thì tạnh mưa thật, ông trời thương, và cứ thế phóng đi. Chưa hôm nào mà mình thấy đường phố vắng vẻ như thế, cái cảm giác được đi trên những con đường Hà Nội vắng bóng người, có chút mưa, không khí thì mát mẻ, thích vô cùng. Ước gì hôm nào trước giờ đi làm trời cũng mưa 1 trận to khoảng 1 tiếng thôi nhỉ, làm dịu không khí, làm sạch đường phố thì đi đường đỡ phải khẩu trang, áo khoác, bao tay, đường phố sẽ đẹp lên bao nhiêu nhỉ? Ấy chết, nhà bác nào dễ ngập thì đừng mắng em ao ước gì mà vớ vẩn thế nhớ, dở hơi à, hihi. Đường vắng, mát mẻ đi nhanh hơn thật, 7h kém 10 đã đến được the Manor, nhưng y như mình lo ngại, lại lạc đường, xe đã đâm vào trước mặt nhà trẻ Green thì phải, và cái chữ CT4 màu bạc ngay ở bên trên cái biển trường mẫu giáo rồi, thế mà mắt cứ để đâu, chẳng thấy gì cả, chỉ độc thấy CT5, CT6, CT9, ơ thế CT4 nó dỗi không ở cùng à, mà chạy đâu chỗ khác à, phải hỏi thăm 3, 4 lượt mới vào được đến nơi. Cuối cùng cũng đến được nơi tập kết, gửi xe, đi lên, thấy 1 anh mặc áo cam ( sau này biết là anh Dũng đi cùng đoàn) không thấy xe ô tô đâu, hoang mang, hay mọi người đi rồi, mình đúng giờ mà, gọi chị Hoa, máy bận liên tục, lát sau thấy chị ấy chạy xe đến, bảo xe ô tô chưa tìm được vào CT4( thầm nghĩ lái xe này cũng ... như mình, không biết đường, hihi).

Gặp Hòa, và Sơn, anh Dũng, làm quen với nhau, lát sau 1 cô bé (em Trang) chạy xe đến hỏi, chị ơi gửi xe ở đâu, mình rất nhiệt tình chỉ cho em í đi ra cái ô tròn tròn để đi xuống hầm gửi xe ( ngay sau khi em í đi 1 tí thôi thì nhớ ra đấy là ô cầu thang bộ đi lên sau khi gửi xe, hihi, thế mà cũng ra bộ ta đây biết lắm hehe, mà vừa mới từ dưới ấy lên chứ có lâu la gì đâu, sau gặp em í cười bảo chị nhầm, hihi).

Sắp xếp đồ đạc lên xe, lúc ấy Tiệp và em Lan cũng đến rồi, thế là danh sách có 11 người thì 3 người vì 1 số lí do không đi được, 8 người chúng ta lên đường ( mình dám chắc 3 người kia ở nhà sẽ tiếc hùi hụi vì không đi, vì thời tiết đẹp cực, chắc gì ở nhà đã đi ra được khỏi nhà nào, vì Hà Nội mưa mà, haha).

Ông trời chắc cũng thương những người nhiệt tình, trên đường đi và cả lúc buổi chiều vào nhà các em thi thoảng trời cũng lắc rắc vài hạt cho thêm phần lãng mạn thôi, chứ cũng không có trận mưa to nào cả.

Trường chỉ cách đường lớn dẫn ra thị trấn vài km thế mà đã như là hai thế giới khác nhau, 1 nơi là đường to, rộng, người qua lại đông đúc, còn 1 nơi là đường đầy đá sỏi, ghập ghềnh, màu xanh của ruộng lúa và đồi chè ngút ngát tầm mắt. Vì không quen đường, xuất phát cũng muộn hơn giờ đã định nên lên đến trường thì cũng đã 11h, trường chỉ giữ lại 2 lớp 5, còn các em học sinh lớp bé hơn đã phải cho về vì sợ các em mệt. Cả đoàn áy náy lắm, vì đã để các em đợi, càng áy náy hơn khi thấy ban lãnh đạo xã, cô hiệu trưởng và toàn thể giáo viên đã có mặt đông đủ đợi đoàn từ sáng sớm.

Cả nhóm nhanh chóng vào trường, gặp gỡ ban lãnh đạo xã, cô hiệu trưởng, các giáo viên của trường. Cái cảm giác đầu tiên của cả nhóm khi nhìn thấy trường tiểu học xã Hoàng Nông là nhìn cũng khang trang, vì trường vừa tiến hành xây lại một số phòng học, và công tác xây dựng vẫn đang được tiến hành. Sau này tâm sự với các chú lãnh đạo xã, các chú bảo rằng tuy điều kiện còn khó khăn nhưng xã cũng cố gắng xây một ngôi trường khang trang cho con em trong xã được đi học đàng hoàng. Nơi mà nhóm hướng tới là thư viện trường, trong thâm tâm mình luôn nghĩ rằng ít nhất thư viện cũng phải có 1 số bàn ghế để học sinh sau khi mượn sách có thể ngồi lại và đọc tại chỗ, nhưng không, một căn phòng nhỏ chỉ có 4 tủ sách đặt hai bên tường, 1 bên là sách của giáo viên và 1 bên là sách dành cho học sinh, và rất ít sách, số sách và truyện mà nhóm mua và quyên góp để tặng cho trường thực ra cũng không nhiều nhưng mình nghĩ nó cũng làm cho tủ sách của trường thêm phong phú, và các em sẽ có cơ hội đọc nhiều hơn, biết nhiều hơn về thế giới xung quanh, trí tưởng tượng sẽ bay xa hơn chứ không chỉ quanh quẩn ở những vườn chè quanh nhà hay những con đường nhỏ, khúc khuỷa, gập ghềnh mà hằng ngày các em vẫn thường qua lại.

Thời gian gấp gáp nên cả nhóm chỉ tiến hành phát bánh kẹo cho các em còn ở lại trường và giới thiệu,hướng dẫn cho các em về số sách mà nhóm mang đến, nhìn những ánh mắt chăm chú của các em khi mình giới thiệu những quyển sách chợt thấy thoắt cái hình như mình đang nói như cô giáo , hình như đó là những gì còn sót lại của 4 năm học sư phạm của mình, các em rất ngoan, những khuôn mặt ngăm đen vì nắng không giấu được những ánh mắt và những nụ cười rạng rỡ. Tiếc là không có nhiều thời gian vì buổi chiều cả nhóm sẽ đến thăm gia đình 5 bạn, tặng quà và học bổng cho 5 bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng học giỏi.

Buổi trưa ăn cơm với các chú lãnh đạo xã, cô chủ tịch xã và cô hiệu trưởng tại một ngôi nhà được xem là " to thứ hai ở xã",được nghe những chia sẻ của các cô chú, được biết tâm huyết của cô hiệu trưởng là sắp tới sẽ vận động phụ huynh học sinh 1 lớp mua bàn học đôi ( trưa có thể ngả ra thành giường để học sinh ngủ trưa)để các em đỡ đi lại, 600K/ bộ bàn ghế như vậy * 40 = 24 triệu/ 1 lớp, và sẽ tiến hành dần dần ở từng khối, 1 số tiền không nhỏ, không biết có thực hiện được không?Và cũng được biết đây là lần đầu xã có 1 nhóm đến thăm và tặng quà như thế này, thầm nghĩ giá như có nhiều người biết đến nữa những nơi như thế này, thì sẽ tốt hơn biết bao.

Danh sách tăng lên 6, thể theo nguyện vọng của lãnh đạo xã và cô hiệu trưởng muốn động viên 1 em chỉ học khá nhưng có thành tích về thể thao. Khi em đoạt giải nhì toàn huyện về nhảy cao( hay nhảy xa, chạy ..mình không nhớ rõ) thì xã tặng em 30000, trường định tặng em 50000 nhưng không dám qua mặt xã nên cũng chỉ tặng em 30000 thôi, ở đây số tiền như vậy cũng là lớn rồi, số tiền này chắc 1 em học sinh ở HN cũng chỉ ăn sáng được vài hôm thôi nhỉ. Lại so sánh rồi, hihi, tại sao ta cứ hay làm phép so sánh?

Vì có 6 em, lại ở 4 thôn khác nhau ( làng Đảng, làng Hưu, La Lương và Đình Cường) nên cả nhóm chia làm hai (bằng cách oản tù tì) để đi cho nhanh, cô hiệu trưởng và Bắc (cán bộ xã )dẫn đường. Nhóm 1(gồm chị Hoa, Hòa,Lan,và Tiệp - phe toàn thắng), nhóm 2 (gồm anh Dũng,Vân,Trang và Sơn - phe toàn thua), phe toàn thắng phải đi xe máy vì không bắt được que dài, còn phe toàn thua lại đi ô tô - thua nhưng chưa hẳn thua nhỉ. Nhóm 1 đi Đình Cường, nhóm 2 đi làng Hưu, sau đó tập trung lại ở ủy ban xã và trên đường về sẽ đến Làng La Lương và làng Đảng. Mình thuộc nhóm 2 nên không biết nhóm đi Đình Cường thế nào.

Đến nhà em đầu tiên là Trịnh Thị Quỳnh, nhà em ấy đi vắng hết nên quà tặng em ấy nhờ cô hiệu trưởng chuyển giúp. Nhà tiếp theo là em Bàn Thị Ngọc Ánh, bố mẹ em đi vắng nên chỉ gặp được em thôi, năm nay em lên lớp 6 mà trông nhỏ bé lắm, chắc nhận được quà thế này em thích lắm, ngày xưa mình còn bé cuối năm được phần thưởng sướng rơn ấy chứ. ( không tài nào chèn hình tại đây được nhỉ?).

Tiếp đến cả đoàn đến nhà em Dương Thị Ngọc ở La Lương, Ngọc có 1 em gái sinh đôi, khi hai chị em được 3 tháng thì mẹ mất, bố đi lấy vợ khác, 2 chị em ở với ông bà nội cho đến giờ. Vì không biết em có em sinh đôi nên phần thưởng cho em cô hiệu trưởng bảo nhỏ nên bảo là cho cả hai chị em cho đỡ tủi thân. Sắp đến em của Ngọc được vào trường nội trú còn Ngọc ở lại học ở trường làng, cũng mừng cho ông bà vì đỡ đi gánh nặng ăn học của 1 cháu là đỡ đi bao nhiêu vất vả.

Nhà tiếp theo nhóm đến  thăm là nhà em Trần Văn Tuấn, năm nay lên lớp 2. Ngôi nhà em ở không biết có nên gọi là nhà không, nếu theo tiêu chuẩn của ông bà ta ngày xưa là " nhà tranh vách đất" thì tạm gọi đó là nhà còn tiêu chuẩn ngày nay chắc nó phải đạt đến nhà cấp 7 hay cấp 8 gì đấy( có không nhỉ, thường chỉ nghe đến cấp 4 là thấp nhất rồi mà, bác nào biết bảo em với nhé). Nghe bảo gia đình em sắp xây nhà, thế cũng phải thôi, phải tìm mọi cách mà thoát nghèo chứ. Thế mà em vẫn học giỏi, nhìn em rất kháu khỉnh, sáng dạ, được nhận túi quà to em rất thích và rất muốn xem trong ấy có cái gì, đúng là còn rất trẻ con,(ngoài lề 1 tí mẹ em Tuấn rất trẻ, xinh xắn và với hai lúm đồng tiền rất duyên, vì chị ấy xinh quá nên trên đường về mình với anh Dũng cứ tranh luận về tuổi của chị, hihi).

Gia đình cuối cùng mà nhóm đến là nhà em Vi Thị Kiều Trinh, năm nay lên lớp 4.Bác trưởng xóm trong trang phục làm đồng quần lửng, áo phông, chân đi ủng, đầu đội mũ da tiếp tục dẫn cả nhóm vào nhà em Trinh. Nhà em khá hơn nhà em Tuấn 1 chút nhưng chỉ đạt cấp 4,5 thôi, em đoạt giải nhì viết chữ đẹp toàn tỉnh, và vẽ cũng đẹp, Sơn có chụp lại một số bức tranh mà Trinh vẽ.

Hành trình đến thăm gia đình và trao quà cho các em nhà nghèo học giỏi trường tiểu học xã Hoàng Nông đã kết thúc tốt đẹp, 1 điều mà mọi người ai cũng mong là hi vọng rằng các em hãy xem đây là sự khuyến khích động viên mà các cô chú ở xa muốn gửi đến nhằm giúp cho các em có động lực để học giỏi hơn nữa, để mai kia có thể giúp cho gia đình thoát khỏi cảnh nghèo hiện nay. Nếu có điều gì đọng lại sâu sắc nhất trong lòng mọi người sau chuyến đi này thì chắc đấy chính là sự nhiệt tình, là tình cảm, là sự trân trọng mà con người ở đây dành cho nhóm, từ Bắc - nhân viên khuyến nông của xã, dẫn đường cho cả nhóm từ thị trấn đến trường, và từ trường vào nhà các em - đến ban lãnh đạo xã, cô hiệu trưởng, các bác trưởng xóm,...

Trong thời gian tới, "Những người bạn" sẽ tiếp tục có những chuyến đi như thế này, đến với các em có hoàn cảnh khó khăn nhưng có thành tích học tập tốt, sẽ tiếp tục sẻ chia những phần quà nhỏ bé về vật chất nhưng chứa đựng những giá trị tinh thần lớn lao, sẽ tiếp tục mang đến niềm vui cho các em, và cũng chính là niềm vui của các thành viên trong nhóm. Niềm vui được sẻ chia sẽ tăng lên gấp bội, hẹn gặp lại các bạn trong chuyến đi Lào Cai vào tháng 10 sắp tới. Hỡi thời gian, bao giờ cho đến tháng 10!

« : August 04, 2009, 03:57:28 am lebichvan »
Lanheo
Newbie
*
: 12


« #1 : August 03, 2009, 05:05:19 pm »

hi hi, đặt hàng mà viết chậm là ko được đâu chị Vân nhé.
Nhóm đi vào làng Đình Cường phải đi xe máy cũng đúng thôi vì đường nhỏ hơn, gập ghềnh lên xuống (giành cho những tay phượt chuyên nghiệp), xe phải phóng qua cái cầu bắc ngang suối làm bằng tre nứa. Vừa sợ vừa thích thú vì cảm giác mới lạ, nhưng thực tế đối với các em học sinh ở đây cây cầu, con suối sẽ trở nên dữ dằn vào những ngày mưa. Đó cũng là lý do vì sao e Phương thường phải nghỉ học vào những ngày mưa gió. Phương có hình dáng vượt trội hơn so với các e nhỏ ở đây, cao đen với đôi mắt xếch khá lanh lẹ - đúng là dáng dấp thể thao có khác! Em ko e dè mà nhanh nhẹn pha chè cho cả đoàn. Thái nguyên là đất trồng chè nên rất sẵn để tiếp khách, mà công nhận là uống chè ở đây rất ngọt (hoặc là mình chả biết uống chè, chỉ thích những gì ngon ngọt thôi ;D)
Cô hiệu trưởng nhiệt tình, tháo vát giới thiệu cả đoàn với nhà e Phương. Ai cũng thấy mừng vì biết tin e được vào học trường nội trú của tỉnh lại vừa được nhận học bổng của Nhóm những người bạn. Được đi học nổi trú sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng cho gia đình em, dù phải xa gia đình, xa người bố tần tảo, xa mẹ, xa bà rất yêu thương và nhớ em nhưng em sẽ có cơ hội được học tập, rèn luyện, được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, để có ngày nào đó đem lại no ấm ko chỉ cho gia đình mà cả quê hương mình.
Học bổng của nhóm dù là rất nhỏ về giá trị vật chất nhưng tôi nghĩ giá trị tinh thần, sự quan tâm động viên của các anh chị - những người luôn có 1 tấm lòng- sẽ khích lệ các em cố gắng học tập trở thành người có ích, sẽ khiến cha mẹ các e hiểu ý nghĩa của việc đến trường để tạo điều kiện cho các em học hành tử tế.
Nhìn những đứa trẻ đen đúa, còi hơn so với tuổi của các em nhưng đã biết chăn trâu, bế em, biết hái chè, sao chè để kiếm thêm thu nhập, tôi cũng nghĩ đến quê mình đến rất nhiều người cũng khổ cực như thế và có lẽ hơn thế nhiều...Những em nhỏ với gương mặt sáng sủa nơi đây khiến tôi tin, tin vào ngày mai...và tôi thấy hạnh phúc! :) ;D
lebichvan
Newbie
*
: 36



« #2 : August 04, 2009, 04:09:45 am »

Chè Thái Nguyên vừa ngon vừa ngọt nên em và em Trang bị đi thụt lùi vì vừa đi vừa hái chè, mẹ em Tuấn bảo " hái dài hay ngắn để chị ngắt cho nhanh?" em í đáp " dạ vừa vừa ạ", đã xin chè lại còn yêu cầu này kia nữa chứ, hihi
Sweet_November
Newbie
*
: 1


« #3 : August 04, 2009, 09:38:38 am »

Trẻ em ở Hoàng Nông, Đại Từ mặc dù phải giúp gia đình từ rất bé, phải phơi mình ngoài nương chè từ sáng sớm dưới cái nắng mùa hạ. Tuy vậy, các bé cũng không bị đen là mấy nếu so với các cháu ở Tây Nguyên  ;)

Iem là iem thik cái không gian và phong cảnh núi non ở đây. Em Hoà lúc đang trên đường đi lên Hoàng Nông cứ ngồi ao ước: có cái căn hộ, í quên, có cái nhà vườn ở đây để an dưỡng tuổi già .. Hô Hô, đến lúc chú Hoà nghỉ hưu thì vùng này chắc thành khu công nghiệp và thành phố đông nghẹt hết cả rồi!  ;D
Van Anh
Administrator
Sr. Member
*****
: 382


« #4 : August 05, 2009, 04:10:18 am »

Đọc bài tường thuật rất chân thực và cảm động. Mọi người viết tiếp đi nhé.

Mong sẽ gặp tất cả các bạn trong chuyến đi Lào Cai sắp tới.

Cheers
Van Anh
: [1]  
« previous next »
:  



Powered by MySQL Powered by PHP SMF 2.0.13 | SMF © 2016, Simple Machines Valid XHTML 1.0! Valid CSS!